Loạn Thế Hồng Nhan Mộng

Chương 211: Yêu ta sao?



Chương 211: Yêu ta sao?


Trung niên cười khổ nói:

-Ngươi hồ đồ à? Tình hình chúng ra bây giờ làm sao đi thăm dò được.


Trung niên kia lui ra phía sau, vội vàng đáp:

-Đúng, đúng!


Sau khi đùa giỡn, tâm tình của Hà Doanh trở nên rất tốt. Ngay cả lúc này, có cảm giác bị áp lực rất căng thẳng bao phủ trong lòng nàng, cũng đã tốt lên rất nhiều. Nàng mắt ngó đông ngó tây, đi thẳng vào trung tâm thành.


Đi một lúc Hà Doanh mới biết thành trì này lớn cực kỳ, không hề thua kém Tân thành của nước Văn.


(tác giả viết sai tè le)

Người nước Trịnh đam mê âm nhạc, Hà Doanh trên đường đi không ngừng nghe được tiếng nhạc truyền tới. Chủ yếu là âm thanh của đàn và sắt (đàn sắt của Trung quốc).

Lúc này Hà Doanh đã sớm đói bụng, nàng tìm một chỗ trong tửu lâu ngồi xuống. Gặp có tiếng nhạc không ngừng truyền đến, tiếng đàn thản nhiên tự đắc. Hà Doanh tìm một hồi, cũng không biết âm thanh này đến từ nơi nào.

Nàng gọi một bầu rượu, từ từ nhấp một ngụm.

Đúng lúc này tiếng kêu của tiểu nhị vang lên:

-Các vị khách quan xin mời vào bên trong.

Hà Doanh cũng không buồn để ý ngẩng đầu lên, trong nháy mắt, đụng phải một khuôn mặt dường như đã từng quen biết.

Người đến cao lớn tuấn lãng, khắp người đầy quý khí, theo sát phía sau là một trung niên khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị. Hà Doanh nhìn vài lần, đột nhiên nhớ lại, thanh niên trước mắt này là người đã từng ở Tuý Xuân Lâu trong Chu thành uống rượu với nàng. Chính là Thác Thành. Trung niên đi theo phía sau hắn, là thuộc hạ của hắn Âu Dương , một cao thủ kiếm thuật .

Đúng lúc này thì Thác Thành kia đột nhiên quay lại nhìn hai mắt Hà Doanh. Hà Doanh bị bắt gặp đang nhìn hắn, ngượng ngùng cười trừ. Lúc này Thác Thành đi nhanh đến chỗ của nàng. Thấy hắn xoay người Âu Dương cùng đám hộ vệ cũng liền đi theo.
Thác Thành đi tới trước mặt Hà Doanh, hành lễ nói:

-Vị huynh đài này rất là quen mặt.

Mặt của hắn có chút đỏ lên, trong lúc nói chuyện mùi rượu bay ra ngoài, xem ra vừa mới ở đâu đó uống không ít. Vừa nói, hắn vừa ngồi xuống. Hắn nhìn Hà Doanh cười nói:

-Không biết tiểu huynh đệ đây xưng hô như thế nào, có phải là người quen của tại hạ không?

Hà Doanh lắc đầu nói:

-Tại hạ gọi là Mạc Lâm, cùng với huynh đài không biết gì hết.

‘À’. Thác Thành cười cười, trên mặt hiện ra vẻ đùa cợt:

-Không quen sao huynh đài nhìn chằm chằm tại hạ?

Hà Doanh sững sờ ngượng ngùng nói:

-Cái này... thật sự là công tử nhìn qua là một nhân tài, làm tại hạ chú ý nhìn tới ngây người.

Lời nói của nàng nịnh nọt êm tai, nhưng cũng có chỗ quá giả tạo.
Thác Thành cười ha hả. Sau khi cười xong, hắn lớn tiếng kêu:

-Tiểu nhị, đem mấy cái này xuống hết cho ta, mang rượu và đồ ăn tốt nhất lên đây.

Phân phó xong, hắn nhìn Hà Doanh giơ chén rượu lên, nói:

-Huynh đài chớ trách, tại hạ vừa gặp đã thấy huynh đài khí vũ bất phàm, trong lòng sinh ngưỡng mộ muốn cùng huynh đài nâng ly một phen.


Hà Doanh cười ha ha, cùng hắn uống một chén rượu này.
Âu Dương cùng bọn thị vệ, lúc này cũng đã ngồi xuống bàn, cũng đã bắt đầu ăn nhiều hét lớn.


Thác Thành rất có hứng thú đánh giá Hà Doanh. Hắn uống một chén rượu, đột nhiên nói:

-Huynh đài họ gì? Là người nước nào?

Hà Doanh cười hì hì nói:

_Tại hạ tên gọi là Mạc Lâm, là người nước Chu.

-Nước Chu sao?

Thác thành trầm ngâm một hồi, đột nhiên nói:

-Nuớc Chu hả, hai năm trước ta đã từng đi qua.

Hắn nói vẻ mặt rất cảm khái. Hà Doanh nói thầm: ta đương nhiên là biết ngươi đã tới đó. Nàng mở miệng hỏi:

-Thác huynh xem ra kiến thức rộng rãi, đi tới nước Chu cũng là hợp tình hợp lý thôi.

Thác Thành cạn một chén rượu, đồng thời nói:

-Ở nước Chu, tai hạ đã gặp được Ngọc Lang Quân nổi danh khắp thiên hạ.

Hắn nói tới đây, Hà Doanh rùng mình một cái. Thấy hắn cuối đầu cũng không nhìn về phía mình, biết hắn cũng không phải nhận ra mình.

Lúc này, nàng âm thầm tò mò: gặp được ta thì có cái gì kỳ quái? Còn nữa, danh tiếng ta mặc dù không nhỏ, nhưng ba chữ Ngọc Lang Quân không thể nói là nổi danh khắp thiên hạ được.

Thác Thành lại mân mê chén rượu trong tay, vừa nói:

-Thật là ngàn vạn lần nghĩ không ra, Ngọc lang quân lại là một nữ tử! Giống như tiên nhân vậy, là một người tuấn tú xuất trần, lại trở thành cơ thiếp của hạ vương!

Nói tới đây, trong lúc vẻ mặt của Hà Doanh đang ngơ ngác, hắn thở dài một tiếng, tay chống đầu, cười khổ nói:

-Nói thật, lúc đó nếu ta biết nàng đúng là một nữ tử, ta sẽ nghĩ tất cả mọi biện pháp để được lòng nàng. Nữ tử như vậy,.. nữ tử như vậy, có thể gặp mà không thể cầu, lại bị ta bỏ qua mất.

Hắn nói chăm chú, Hà Doanh nghe xong vừa buồn cười vừa tức giận. Nàng cũng uống một ngụm rượu cũng học dáng vẻ hắn, chống đầu, giống như thận miệng hỏi:

-Ngọc Lang Quân dường như đã sớm gả cho người ta, người này còn là đại tướng quân của nước Chu. Huynh đài cho dù có ý, thì có thể làm gì chứ?

Thác Thành ngẩng đầu nhìn nàng, vui vẻ nói:

-Thì ra Mạc huynh cũng là giống ta, đối với tình hình Ngọc Lang Quân rất tinh tường.

Hà Doanh khoé miệng co lại, còn chưa có đáp lời, thì hắn đã nói:

-Lê Thanh đúng là một thằng nhu nhược, tại sai phải sợ hắn? Đáng tiếc a, đáng tiếc a. Một nữ tữ tốt như vậy, lại để lọt vào tay Hạ vương, nếu là ta, .. nếu là ta, ta nhất định sẽ tuyên cáo thiên hạ, lấy nàng làm vợ!

Hà Doanh trong lòng nhảy dựng lên, Thác Thành ngửa đầu cầm chén rược trong tay một hơi uống cạn. Hắn cười khổ nói:


-Cũng không biết tại sao, vừa thấy Mạc Lâm huynh, tại hạ cảm thấy rất thân thiết, tựa hồ đã sớm quen biết nhau. Thành ra, tất cả những lời nói đấu kín trong lòng nhiều năm, đã không để ý, thổ lộ với Mạc huynh, Mạc huynh chớ trách, chớ trách!


Hắn nói tới đây, cầm chiếc đũa xướng lên:

-Trời sinh ta tài tất có chỗ dùng. Hôm nay mất hết có ngày phục hưng.

Nghe hắn xướng đến sục sôi, Hà Doanh nhìn hắn run run một hồi lâu. Rồi mới vung tay về phía hắn, bật cười nói:

-Huynh đài hà tất phải thương tâm? Nghe nói Chu cơ đã chạy thoát, Hạ vương lúc này đang tìm nàng khắp nơi.

Thác Thành vừa nghe lời này của nàng, khuôn mặt tuấn tú càng đỏ bừng lên. Hắn hưng phấn nói:

-Đúng vậy, đúng vậy, thật sự là trời cao có mắt a!

Thanh âm của hắn không nhỏ, làm cho mọi người trong tửu lâu thỉnh thoảng đều nhìn qua.

Khoa chân , múa tay vui sướng một hồi, Thác Thành bưng chén rượu lên, đi tới chỗ của Hà Doanh, ngồi xuống bên cạnh Hà Doanh, đưa tay ôm bả vai nàng. Cũng không để ý cả người nàng đang cứng ngắc, hưng phấn nói:

-Mạc huynh, chúng ta thật là mới gặp đã quen, ngay cả bàn luận về nàng cũng rất là hợp ý. Nào, chúng ta làm một chén này, đêm nay chúng ta đề túc đồng miên.

Hà Doanh im hơi lặng tiếng, khẽ gạt cánh tay hắn đang đặt trên vai mình. Nàng vừa mới gạt tay phải ra, tay trái hắn đã đặt trên tay nàng:

-Mạc huynh, chúng ta thống khoái uống một trận không say không về có được không?

Nói tới đây, hắn ồ lên một tiếng nhìn bàn tay nhỏ bé của Hà Doanh, lại nhìn thoáng qua bàn tay to của mình đang đặt trên tay nàng, nói:

-Mạc huynh, tay của ngươi thật là đẹp, vừa trắng lại vừa dài. Thật là rất xinh đẹp.

Vừa nói hắn vừa giơ tay của Hà Doanh lên xem xét.

Hành động của hai người như vậy, làm cho mọi người trong tửu lâu đều ghé mắt nhìn. Hà Doanh cảm giác được có vài ánh mắt đang chăm chú nhìn chằm chằm về phía mình. Không khỏi có điểm thẹn thùng xấu hổ: Cái tên Thác Thành này, khẳng định là đã uống quá nhiều, chạy đến chỗ của ta say xỉn nói năng lung tung.

ngantruyen.com